Friday, June 25, 2010



HẠNH PHÚC BUỒN

Tặng NTKH

Đam mê những phút bên người,
Càn khôn đảo lộn, đất trời cuồng quay
Men nồng, chưa nhấp đã say,
Nụ tình vừa chớm đã ngây ngất lòng.
Dìu nhau vào cõi hư không,
Bơi trong hạnh phúc giữa mông mênh buồn





LỜI CHO NGƯỜI TÌNH

Tặng NTKH


Cám ơn người cho tôi niềm hạnh phúc,
Dẫu chỉ là những khoảnh khắc phù du,
Mà tưởng chừng như đã tự nghìn thu,
Hai tâm hồn cùng có chung thể xác.

Phương trời xa, tiếng gíó reo xào xạc,
Âm thanh nào là ngôn ngữ con tim ?
Hồn chơi vơi, ta lặn ngụp đi tìm,
Phút giây ấy, ngàn đời còn ghi dấu.

Nỗi niềm này, hỏi trời cao có thấu?
Tạo chi nên bao nhiêu cảnh cơ cầu .
Sẽ về đâu, tình ta sẽ về đâu?
Giữa cuộc sống với chông gai muôn vạn?

Dù mai đây, có non mòn biển cạn.
Thì tình này vẫn sống mãi trong tôi.
Những ngọt ngào ấu yếm ấy, người ơi !
Là hạnh phúc trọn đời tôi ghi nhớ.






LỜI TÌNH YÊU



Này anh đứng lại ven đồi,
Dựa lưng vách núi, ngỏ lời cùng mây.
Lòng em chỉ một nơi này,
Dưới chân Thủy lộ thương hoài ngàn năm.

Em có trong tim một mối tình
Mối tình đẹp tựa ánh trăng thanh,
Mai này dẫu trải bao dâu biển,
Vẫn còn giữ mãi bóng hình anh.

Yêu anh, em vẩn biết,
Tim anh đã chứa đầy,
Nào Hồng, Đào, Cúc, Trúc
Phút nào của em đây ???


NTKH

Wednesday, June 23, 2010



NỖI NHỚ CÒN VƯƠNG !


Tặng người phố núi
Để nhớ 35 năm rời xa Pleiku
3/1975 -3/2010


Bao năm rồi, lòng còn vương nỗi nhớ.
Ôi! Quê hương, một thuở đã mờ xa.
Có những đêm, lệ buồn doanh mắt đỏ.
Nhớ làm sao những kỷ niệm ngọc ngà.

Bao năm rồi, lòng còn vương nỗi nhớ.
Con đường xưa, xào xạc lá me bay,
Lá tung tăng, lá cợt đùa với gió,
Rồi nhẹ nhàng, lá hôn trộm tóc mây.

Bao năm rồi, lòng còn vương nỗi nhớ.
Những chiều vàng, ta dìu bước nhau đi.
Đôi mắt nai ngại ngùng như mắc cỡ.
Áo học trò, quấn quýt áo trây di.

Bao năm rồi, lòng còn vương nỗi nhớ.
Nhớ để buồn, để thương tiếc… khôn nguôi.
Thật xa xăm mà hồn sao cứ ngỡ…
…Nghe đâu đây, văng vẳng tiếng em cười…

Dương Thượng Trúc.
Wichita, Mười lăm năm lạc xứ…