Friday, January 29, 2010

MÙA XUÂN CỦA CỌP.



Tặng những phụ nữ tuổi Dần
Và các chiến hữu Biệt Động Quân
Đã từng mang con cọp trên vai.


Tuần hương trên bàn thờ đã cháy hơn một nửa.
Hắn ngồi trầm ngâm suy tư, trên ghế sô-pha kê giữa phòng khách.
Lam, vợ hắn vẫn thành kính xì xụp quỳ lậy và lâm râm khấn vái trước di ảnh người cha chồng đã mãn phần, được đặt một cách trang trọng trên nóc tủ chè, nơi góc phòng.
Người phụ nữ ấy không liễu yếu đào tơ, mà cũng chẳng cao lớn dềnh dàng gì cho cam, thế mà lại rất cứng cỏi và tháo vát.
Ba năm trước đây, khi ông bố chồng mất, cô nàng đã kiên quyết đơn thân độc mã, trở lại quê hương làm bổn phận của một người dâu trưởng, nàng lý luận:
-Anh thường xuyên sinh hoạt với cộng đồng, đội bê rê nâu, mặc đồ bông, đeo con cọp to bên vai trái, lại còn thêu hàng chữ Sát Cộng tổ chảng trước ngực áo, anh muốn về đó nạp mạng cho bọn chúng hay sao ?
-Ơ ! Bao nhiêu người cũng tham gia sinh hoạt như anh, rồi họ cũng đi Việt Nam đấy, có sao đâu !
-Họ có sao anh biết được à? Cái tính anh ngang bướng, nếu bị mấy thằng công an nhóc con ở cửa khẩu hoạnh họe, đòi “thủ tục đầu tiên”, anh có dạ dạ, vâng vâng móc túi khúm núm dâng cho chúng nó không?
-Ờ …ờ…Thì lắm lúc nhập gia phải tùy tục chứ em…
-Chửi tục thì có, chứ anh chẳng tùy đâu…cái máu lính rừng tác chiến của anh nổi lên, thì có mà coi trời bằng vung…Mẹ con em ở bên này chẳng biết đường làm đơn kêu cứu cho anh đâu…Đừng ỷ y mình có quốc tịch Mỹ, ỷ lắm ướt nhiều đó…
-Nhưng anh là con trai trưởng, không về nhìn mặt bố lần cuối, coi không được…
-Anh thương bố thì để trong lòng, đằng nào bố cũng mất rồi, có về cũng chỉ là lễ nghĩa mà thôi. Em sẽ cho quay phim hình ảnh của bố, mang về đây cho cả nhà xem. Anh phải nghĩ cho mẹ con em chứ. Nếu anh có mệnh hệ gì thì gia đình này sẽ ra sao đây ?
-Em cứ khéo lo. Anh chỉ là thứ cắc ké kỳ nhông chắc bọn chúng chẳng để ý đến đâu!
-Ai bảo anh thế. Có cô bạn làm chung chỗ với em, chồng là chú Lê, anh biết mà.
-Ừ ! Chú ấy cũng hay sinh hoạt trong Hội Cựu Quân Nhân…
-Lính tráng cái mốc xì gì mà sinh hoạt cựu quân nhân…
-Nghe bảo chú cũng từng phục vụ trong ngành Cảnh Sát hay sao ấy mà…
-Cảnh Sát gì cái ngữ ấy, anh đừng nói thế mà làm tổn uy danh một lực lượng nòng cốt của Việt Nam Cộng Hòa.
-Thế chú ta là cái giống gì ?
-Cái giống gì à ? Cái giống lau sậy ấy mà, gió chiều nào nghiêng chiều đó, chỉ là một thằng thợ may trốn lính! Không hơn không kém !
-Thằng thợ may ? Em đừng nói thế, đụng chạm nghề nghiệp người ta…
-Đúng nghề nghiệp nào cũng đáng quý cả, nhưng con người hắn thì chẳng ra chi…
-Sao em biết rành vậy ?
-Chồng ơi là chồng! Sao mà ngố đến thế ! Anh quên rằng thu thập tin tức tình báo, không ai có khả năng hơn những người phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp như em…
-Á ! chà chà !...Em tự tin quá nhỉ !
-Thì có lần tình cờ gặp gỡ ở đâu đó, em chẳng nhớ nữa, hắn ta đã khen lấy, khen để : nào là em đẹp nè, em cao ráo nè, em sang trọng nè…
-Có ai phủ nhận điều ấy đâu ! Em không đẹp làm sao anh mê mệt mấy chục năm nay, đến giờ này vẫn còn mê. Thôi ! Hãy tiếp tục câu chuyện đi !
-Năm ngoái, chú ấy đi Việt Nam ăn tết. Vừa xuống phi trường bị chúng nó tống ngay vào phòng giam với một bản án rất ác liệt : Hoạt động chống phá cách mạng ở nước ngoài….
-Cái thứ ấy chỉ phá thối Cộng Đồng, chứ chống phá Cách Mạng gì…
-Này, này chúng nó có cả hình ảnh chú ta mặc đồ lính nữa cơ đấy…
-Ghê thế cơ à ? Rồi sau thì sao ?
-Phải nhờ người tìm đường dây lo lót, tốn cả ngàn đô la mới được thả ra đấy…Chú ấy có nói cho anh nghe chuyện ấy không?
-Chẳng nghe gì cả !
-Thì người ta cũng sợ xấu hổ chứ…
-Nhưng đây là chuyện quan hôn tang tế, chứ có phải “…áo gấm về làng…” như chú ấy đâu …
-Quan hôn tang tế là đối với anh thôi, với bọn chúng hả ? Bố mẹ còn sống, chúng cũng đem ra đấu tố, huống hồ gì bố anh đã chết…
-Nhưng, nếu anh không đi, thì biết giao cho ai.
-Mọi việc đã có em… Anh ở tù, ai lo cho bố mợ ?
-Ờ…ờ …thì em …
-Lúc bố còn sống, em chăm sóc, nay bố mất, em lo hậu sự là chuyện thiên kinh địa nghĩa rồi, có gì mà phải bàn cãi…
-…Mà …này, có phải thật sự em lo sợ anh đi Việt Nam sẽ bị lôi thôi với chính quyền, hay em lo chuyện khác …?
-Chuyện khác là chuyện gì …?
-Thì …thì…chuyện mấy con gà móng đỏ chẳng hạn, em cứ giả vờ mãi…
-Á à ! Anh muốn nói đến lũ chim đa đa và những con trâu già thích gặm cỏ non hả ?
-Ấy ! Sao em lại nói thế, coi chừng đụng chạm đến người khác đấy !
-Em nói lên sự thật thôi, có nói ngoa đâu mà sợ đụng với chạm…
-Nhưng mà cũng không nên, chẳng phải chuyện của mình…
-Bản tính dĩ hoà vi quý của người Việt Nam chúng ta là rất tốt, nhưng đôi khi em thấy nó sao sao ấy …
-Sao là sao ? Một câu nhịn, chín câu lành mà…
-Đấy ! Đấy ! Như trong cái thành phố này, có kẻ trong quá khứ, đã làm những việc hết sức đáng chê trách, nay lại lên mặt nói chuyện chính nghĩa, nhân đức…
-Tự dưng em lại đi nói chuyện tận đẩu tận đâu không hà?
-Em muốn nói đến những kẻ mất nhân cách mà làm giọng đạo đức giả…hay lăng nhăng lít nhít….
-Đó là chuyện thiên hạ…Còn anh, dù sang đây anh chả làm ông to bà lớn gì, chỉ là một “thằng thợ sơn nhà”, nhưng không đến nỗi vô liêm sỉ, đi làm những chuyện thiếu đạo đức, lừa lọc, dối trá mọi người, mà còn lên giọng nói chuyện chính nghĩa. Anh cũng chưa gây ra điều này, tiếng nọ để làm tổn thương em vì ba cái chuyện lăng nhăng mèo mả gà đồng phải không ?
-Em hiểu, anh là người biết kềm chế, biết giữ nhân cách, nhưng trong nước bây giờ cám dỗ hằng hà, anh không nên về, thế thôi !
-Anh cũng trọng tuổi rồi mà em!
-Anh không nghe họ kháo nhau à ?
-Họ kháo cái gì ?
-Nhất muối tiêu, nhì Việt kiều…
-Là nghĩa làm sao? Anh chả hiểu gì sất…Những ông Việt kiều áo gấm về làng mới ăn chơi xa hoa, phung phí chứ như anh thì tiền bạc ở đâu ra…Ủa thế mà bây giờ họ lại chỉ hạng nhì thôi à ? Muối tiêu là cái thá gì mà ngon lành vậy ?
-Anh đúng là cực kỳ lạc hậu, Việt Kiều bây giờ xuống hạng rồi, muối tiêu mới đáng nể…
-Nhưng họ là thành phần nào? Chả lẽ ai muối tiêu cũng số một hết sao ?
-Đúng thế, chỉ có đám cán bộ cao cấp thôi ! Đó là những kẻ ngày xưa chui rúc trong rừng, bây giờ ra thành phố, nhờ bóc lột tham ô, rồi bán đất, bán biển cho ngoại bang, tiền đô rủng rỉnh, ăn chơi vung vít, nên được xếp vào hàng num ber one đấy
-Ai có quyền xếp hạng họ như vậy?
-Các cô choai choai trong nước ấy. Bây giờ họ đưa hai hạng người này lên danh sách “top ten” để làm tiêu chuẩn chọn lựa đối tượng …Mà anh vừa muối tiêu, lại vừa Việt Kiều nữa. Thấy anh là họ vồ lấy ngay ấy chứ, dễ dàng gì mà bỏ qua!
-Em cứ làm như anh là miếng mỡ, còn các cô ấy là con mèo đói không bằng.
-Chẳng biết được, có khi mỡ lại cứ thích đong đưa trước miệng mèo…Cẩn tắc vô áy náy.Nên cấm trại một trăm phần trăm…
-Mười mấy năm rồi em ạ! Anh thật sự nhớ mợ, nhớ các em và nhớ quê hương …
-Mợ thì mình đã bảo lãnh sang du lịch ! Các em chúng lớn cả rồi! Còn quê hương à ? Anh hãy góp bàn tay tích cực chiến đấu, sớm lật đổ chế độ độc tài thối nát ấy đi, mà về trong niềm vui chung của dân tộc…
-Em …em làm khó anh hoài …
-Anh có biết là để em về một mình lo cho bố, cả hai chúng ta đều có lợi không ?
-Em giải thích xem có hợp lý chăng?
-Em sẽ được tiếng là người con dâu mẫu mực, các em kính trọng, họ hàng thương mến, còn anh, anh được mọi người nể vì bởi lập trường quốc gia kiên quyết…
-Ừ ! Em nói cũng có lý…Nhưng …chỉ một lần thôi…
-Một nửa lần cũng không được ! Tôi đã nói không là không…
Đang từ cung bậc trầm trầm, nàng bỗng vút lên cao cả một quãng tám, âm sắc trở nên chát chúa, cộng với sự thay đổi lối xưng hô khiến hắn như ngậm hột thị.
Định cuộc đã được an bài.
-Còn đứng ngớ ra đấy làm gì nữa, không gọi phôn mua vé máy bay cho em đi ! Người ta phải làm giấy tờ nhập cảnh lôi thôi lắm đấy …
Hắn bốc điện thoại gọi đặt một vé máy bay duy nhất cho nàng.
Và sáng sớm hôm sau, tiễn em ra phi trường.
***
Mọi chuyện được chu toàn một cách xuông sẻ.
Ông cụ mồ êm, mả đẹp.Chị em đề huề. Xóm giềng ngợi khen nức nở…
Nàng đã trở về trước ngày ấn định, với hai cái DVD quay cảnh tang lễ, để minh chứng nàng làm việc rất đắc lực.
Quả thật nàng vô cùng tháo vát và nhậm lẹ.
Chẳng thế thì không cách nào có thể khống chế nổi đám em chồng, phá như quỷ nhà chay. Và chăm sóc cha mẹ chồng già yếu, suốt những năm tháng hắn vương mang tù đầy.
Mà hắn có tội tình chi cho cam cơ chứ !
Chỉ có cái lỗi là đã trót theo cha mẹ lên tầu há mồm vào Nam.
Bỏ lại sau lưng môt vùng quê chiêm trũng đói khát quanh năm và muôn ngàn nỗi đọa đầy khổ ải, lúc mới tám chín tuổi.
Thế rồi hắn được ăn no, mặc ấm.
Được tung tăng cắp sách đến trường .
Được học điều nhân nghĩa, biết phân biệt phải trái.
Và được thụ hưởng đời sống an bình suốt những tháng năm của thời hoa mộng.
Khi ở vào lứa tuổi biết nhận định trách nhiệm của một người trai, như từng được giáo dục ở nhà trường:
Đã mang tiếng ở trong trời đất,
Phải có danh gì với núi sông …
…thì cũng là lúc cuộc chiến dai dẳng trên mảnh đất ấy đang đi vào giai đoạn khốc liệt nhất.
Hắn cũng chẳng dám màng đến danh lợi cao xa, mà chỉ nghĩ đơn giản một điều :
Muốn được tiếp tục cuộc sống bình yên, thì phải tự bảo vệ nó.
Cư An Tư Nguy mà !
Thế là hắn lên đường, cầm súng xông pha chiến trường, sau một mùa Xuân ngút trời khói lửa.
Mùa Xuân mà chiến tranh đã lan vào đến tận thành phố.
Những xác người vắt vẻo bên lề đường.
Những cửa nhà, dinh thự đổ vỡ.
Những túp lều tranh nghi ngút khói.
Những người dân tay bồng, tay bế, quang gánh nặng vai, chạy quanh quẩn từ khu phố này đến xóm làng khác là những hậu quả vô cùng đau xót và tàn nhẫn của chiến tranh.
Ai thấy cũng mũi lòng.
Càng khiến cho hắn thấy rằng nhận định của hắn là đúng, con đường hắn chọn là không sai.
Hắn đánh giặc chẳng cho một chủ nghĩa, một thiên đường nào cả. Chỉ đơn thuần là chống lại kẻ cướp phương Bắc đang muốn chiếm đoạt những gì mà hắn, gia đình hắn, những người lối xóm và cả một nửa mảnh đất phía Nam đã đổ bao mồ hôi, nước mắt để gầy dựng nên.
Oái oăm thay, bàng quang thiên hạ vì những mưu đồ riêng tư, vì những lợi ích vật chất, đã ngoảnh mặt làm ngơ trước hành động côn đồ của lũ cướp ngày. Để chúng mặc nhiên tung hoành, chiếm đoạt nhà cửa của hắn, của xóm làng hắn, và cả một khoảng trời tự do bỗng chốc trở thành địa ngục trần gian.
Thế rồi hắn thành tù nhân. Một thứ tù nhân không bản án.
Từ những người có chính nghĩa, nay trở thành một bọn ngụy.
Từ những người có công, bỗng chốc thành kẻ có tội.
Kẻ cướp nay ngồi trên công đường, phán xét bọn hắn theo một công thức đã được học tập rất nhuần nhuyễn:
Nhà Ngụy ông ở - Xe Ngụy ông xài - Con Ngụy ông sai - Vợ Ngụy ông đớp…
Những năm tháng ấy, hắn với bàn tay rướm máu, giữa trưa hè
…Tây Ninh nắng nung người…
gỡ từng tấm ri sắt của phi trường để moi ra một cái lỗ to bằng bàn tay, trồng rau muống “cải thiện .”
Hoặc những lúc hắn lặn hụp trong cái ao tù ở vùng Xuyên Mộc, Bà Rịa dưới làn nước đục nhờ nhờ màu váng của mài ghẻ, do những người tù hình sự để lại - mà hắn đã đã đặt cho cái tên là suối bà Lú - Vì chắc chắn tắm cái suối ấy một thời gian nếu không mất trí nhớ, thì cũng trở nên lú lẫn chứ không chơi -
Thì cũng là lúc người phụ nữ ấy lăn lộn, bương chải với đời, để thay hắn gánh vác cả một gia đình.
Nàng vững như bàn thạch, trước những cám dỗ của kẻ cướp đầy quyền lực và thô bỉ để giữ trọn lòng chung thủy với hắn. Dù hai người thực sự được chung sống với nhau chỉ hơn một tháng, trước khi hắn vác bị gậy vào tù.
Với bản tính ấy, nàng cũng cứng cỏi duy trì những phong tục cổ truyền của cha ông một cách rất mẫu mực. Ngay cả khi gia đình hắn gồm bốn người, theo diện H O.đã đến định cư tại thành phố Wichita, Tiểu Bang Kansas Hoa Kỳ này.
Mười mấy năm nay, những nghi lễ trong ngày thiêng liêng của dân tộc luôn được nàng thực hiện một cách nghiêm túc.
Trưa hai mươi ba tháng chạp, đưa ông Táo.
Chiều ba mươi, đón Ông Bà.
Sáng mùng một, sau khi xông đất xong, các con khoanh tay chúc tết bố mẹ, nhận bao lì xì, mà có khi mở ra, chúng quay mặt đi chỗ khác nhăn nhó, vì bên ngoài cái bao thì đẹp, còn cái lượng bên trong thì héo quá.
***
Như hôm nay, chiều ba mươi tết, cái ngày cuối cùng của năm Kỷ Sửu, chú Trâu nhà ta chuẩn bị nhường ngôi cho nàng Cọp của năm Canh Dần. Phòng khách nhà hắn khói hương nghi ngút, trên bàn thờ và chung quanh căn phòng, đầy đủ các lễ vật:
Thịt mỡ dưa hành, câu đối đỏ,
Cây nêu, tràng pháo bánh chưng xanh.
Nhắc đến vụ pháo, hắn chợt nhớ lại cái năm đầu tiên đón Tết nơi xứ người. Lần ấy, hắn suýt nữa gặp rắc rối với pháp luật cũng vì chiều ý nàng đốt pháo đón Xuân.
Chẳng biết cô nàng có âm mưu tự lúc nào, và nghe lời ai xúi biểu, nên đã dự trữ pháo từ ngày July Four.
Đến buổi trưa đưa ông Táo, lôi ra, bắt hắn đốt:
-Mình đốt như thế này có hợp pháp không hở em ?
-Sao lại không hợp pháp ? Ngày lễ Độc Lập cả nước đốt rùm beng đấy, ai bảo là bất hợp pháp ?
-Nhưng hôm ấy là ngày lễ chính thức của Hoa Kỳ, còn hôm nay chả là ngày quái gì hết…
-Sao lại chả là ngày quái, hôm nay đưa ông Táo về trời để báo cáo những sự kiện dưới trần gian, là một trong những ngày lễ quan trọng theo phong tục của dân tộc chúng ta. Lễ của họ, họ đốt, còn lễ của chúng ta, họ lại cấm à ? Em không tin điều ấy.
Anh cứ đốt đi, tội vạ bao nhiêu, em chịu hết.
Thế là hắn riu ríu làm theo.
Tiếng pháo nổ ròn rã vào một ngày bình thường, không phải cuối tuần, cũng chẳng lễ lộc gì cả, giữa khoảng trời tuyết giá mênh mông và một không gian thật tĩnh mịch, tiếng pháo dường như nổ to hơn lúc mọi nhà cùng đốt, khiến tim hắn đập nhanh trong lồng ngực.
Có lẽ còn đập to hơn cả tràng pháo ngoài sân.
Nhưng rồi, mùi lưu huỳnh quen thuộc xông lên, quen thuộc như thuở ấu thơ, vui đùa với những viên pháo lép nhặt nhạnh được trước sân nhà, và những lúc xông pha nơi chiến trường khói lửa, tay siết mạnh cò súng ngăn chặn bước giặc thù đang như một lũ thiêu thân lao vào ngọn lửa, đã khiến hắn quên phắt đi bao âu lo.
Hắn tận hưởng niềm vui được nghe tiếng pháo nổ ròn rã, tiễn đưa ông Táo về trời.
Hắn đê mê thả hồn về dĩ vãng.
Dĩ vãng của những ngày còn hiên ngang chiến đấu dưới bóng quân kỳ.
Tiếng pháo làm hắn liên tưởng lại những trận đánh khốc liệt trên cao nguyên Pleiku nắng bụi mưa buồn, và nhiều nữa, nhiều lắm. Làm sao có thể nhớ hết đã bao nhiêu lần, hắn nghe tiếng súng nổ dồn dập như tiếng nổ của tràng pháo ngoài kia…
Ôi ! Thời oanh liệt, nay còn đâu !
Tiếng còi hụ của xe chữa lửa, xe cứu thương, xe Cảnh Sát dừng ngay trước cửa nhà, lôi hắn trở về với thực tại.
Tiếng chuông cửa réo inh ỏi, dồn dập!
Một đám lau nhau kéo xộc vào nhà, ngay khi cánh cửa vừa hé mở : Hai vị Cảnh Sát đi đầu, ba anh lính cứu Hỏa, và cuối cùng là hai nhân viên y tế.
-What up ? What up ?
-What happen here, man ?
Hắn ngớ cả người ra ! Nàng vợ lúc nãy hùng hổ tuyên bố :
…Bao nhiêu tội vạ em chịu hết…
Bây giờ mặt xanh như tàu lá, cắt không còn hột máu, đứng im thin thít như con cọp trong sở thú đứng trước người huấn luyện viên với cây roi điện trên tay.
Phải đến mấy phút sau, hắn mới lấy lại được bình tĩnh …và với mớ tiếng Anh lõm bõm từ thời trung học, hắn đã phải vận dụng cả đôi bàn tay để giải thích cho mấy người bạn dân biết về cái phong tục vô cùng cổ xưa của dân tộc Việt Nam.
Hắn đưa một ông Cảnh Sát đến bên bếp lò, chỉ vào đó và hỏi :
-You know what is this?
-Yes, This is a stove…
-Yes, the stove rides a fish go up to haven…and report to Mr. Ông Trời…
-What you say ? This one can rides a fish ? And who is Mr. Ông Trời ?
Hắn lại lôi ông bạn dân ra ngoài cửa, cả đám cùng kéo theo, chỉ tay lên bầu trời âm u, xám xịt với những bông tuyết trắng xóa đang rơi lả chả, hắn nói :
-Mr. ÔngTrời up there…
-You say “ Stove rides a fish go up there ?”
-Yes, sir…Yes sir…
Viên Cảnh Sát buông thõng hai tay, ra dấu chịu thua.
Những người khác lắc đầu nguầy nguậy, vì không hiểu cái phong tục ấy, hay vì chẳng biết hắn đang nói gì…
Hai ba người bị hắt hơi, vì dị ứng với mùi hương trầm nồng nặc trong căn phòng khách chật hẹp mà chứa quá nhiều người.
Họ xí xô xí xào với nhau một lát, rồi gọi máy đi đâu đó, xong quay lại nói với hắn ;
-Waiting ! Waiting ! OK ?
-OK ! OK ! Yes Sir…Yes sir…
Khoảng ba mươi phút sau, một người phụ nữ Á Đông, dáng dấp thanh nhã bước vào nhà.
Sau khi trao đổi với nhân viên Cảnh Sát, cô quay sang vợ chồng hắn đang đứng lớ ngớ như mán về thành, lịch sự nói :
-Thưa ông bà ! Luật Tiểu Bang không cấm xử dụng pháo trong những ngày thường, nhưng trước khi đốt, ông bà phải thông báo cho chính quyền địa phương biết, và nhất là những người láng giềng của ông bà, để họ không bị giật mình. Vì đây là lần đầu tiên vi phạm, và ông bà cũng chỉ mới đến định cư tại nước Mỹ mấy tháng, nên mọi chuyện sẽ được bỏ qua. Nhưng xin ông bà ghi nhớ những gì chúng tôi vừa nhắc nhở…
-Cám ơn cô, cô thông dịch rõ ràng ghê vậy đó. Gớm! Có mấy tiếng nổ như thế mà cũng kéo đến đây cả hàng chục chiếc xe, hình như họ không có việc gì làm hay sao ấy, cô nhỉ ! Cứ đến Việt Nam vào thời chiến tranh đi thì biết. Nghe nổ suốt ngày đêm, khi nào im tiếng lại còn thấy nhơ nhớ ấy chứ.
Cô thông dịch viên - có lẽ cũng trạc tuổi vợ hắn, nhưng tươi tắn hơn nhiều, chắc là nhờ đã được sống lâu ở đất nước bơ sữa này rồi- mỉm cười chia sẻ những suy nghĩ của nàng.
Một nụ cười mới dễ mến làm sao.
Đến nay hắn còn nhớ như in nụ cười ấy, nụ cười đã mang lại sự an bình trong tâm hồn hắn với lời chúc tốt đẹp, trước khi dời gót:
-Xin chúc ông bà và gia quyến mùa Xuân đầu tiên thật đầm ấm trên đất nước tự do này.
Và từ đó, cô trở thành người bạn thân của gia đình hắn, bởi nàng đã mau mắn hỏi xin số phôn để nhờ giúp đỡ khi có chuyện cần…
***
-Daddy cái bụng của con nó kêu dữ lắm rồi, chừng nào mới được ăn vậy ?
Câu hỏi ngô nghê của cậu con cả, nói tiếng mẹ đẻ một cách ngọng nghịu, khiến hắn chợt bừng tỉnh.
-Ờ …ờ …chờ cho nhang tàn đã chứ con…
-Tại sao lại phải chờ nhang tàn hả ba?
-Tại …tại lúc đó Tổ tiên và ông Nội mới ăn xong …
-Ứ ừ ! Thôi, con không ăn đồ ăn dư của ông Nội đâu, con Oder Pizza ăn.
-Đâu có phải là đồ ăn dư…
-Daddy mới nói đó…
-Thì đó …chỉ là hình thức thôi…chứ ông Nội mất ba năm rồi, còn ăn uống gì được nữa…
-Vậy còn bầy ra làm chi cho busy.
-Con nói như vậy sao được, đây là phong tục của dân tộc mình, custom, custom…con biết không ? Con là con trai cả, con phải hiểu điều đó, mai mốt ba mẹ mất đi, con có nhiệm vụ duy trì…
-What ? Con đâu biết làm gì…
-Không biết thì phải học…Chẳng lẽ khi ba mẹ chết rồi là các con quên hết hay sao? Đừng nói với ba là tới ngày đám giỗ ba mẹ, các con chạy ra mua cái Hamburger về cúng nhe.
-Nhưng mà làm ra rồi ba mẹ đâu… có ăn…
-Dù không ăn cũng phải làm.Đó là bổn phận, bổn phận là duty con hiểu chưa ?
-Dạ dạ con hiểu, con hiểu …
Có lẽ anh chàng không muốn bị nghe một bài giảng thuyết dài dòng của hắn, và chắc chắn sau đó, sẽ có sự tham chiến tích cực của bà mẹ, nên đã tìm cách tránh né ngay từ đầu…
Năm nay, đón ông bà đúng vào ngày cuối tuần, nên cu cậu phải ở nhà, cùng với cô em út phụ cha mẹ trang hoàng nhà cửa, nấu nướng thức ăn, lau chùi bàn ghế, và nhất là được giảng giải về những nghi thức thờ cúng Tổ Tiên suốt từ sáng đến giờ.
-Daddy ! Tết này là năm con gì vậy ?
Hắn liếc mắt về hướng cuốn lịch treo tường cho chắc ăn, rồi mới trả lời cô con gái út :
-Năm canh Dần …
-Năm Canh Dần là con gì ?
-Con cọp…
-Á ! Vậy là năm của Daddy rồi !
-Ba tuổi con gà mà…
-Chứ hổng phải mỗi lần đi dự ngày Quân Lực Ba thường mặc bộ đồ bông, có gắn hình con Cọp, ghi là Cọp Ba Đầu Rằn đó sao ?
-Ờ ! Ờ !... Đó là Binh Chủng ngày xưa ba phục vụ, nhưng ba không phải tuổi cọp…
-Ba đã từng đeo con cọp trên vai rồi, đâu còn sợ ai nữa ba há ! - Cậu cả góp tiếng - Cọp là Chúa Sơn Lâm mà !
-Anh hai nói hổng đúng, con cọp còn sợ một thứ.
-Sợ cái gì ?
-Con cọp sợ bác nông phu. Anh Hai quên câu chuyện cổ tích đó rồi há ?
-Đâu ba kể lại con nghe đi ba !
-Thế em Hương còn nhớ không, kể lại cho anh Hai con nghe đi.
-Dạ còn nhớ, nhưng mà “not sure”, chỗ nào con forgot ba remind con nhé !
-Ừ ! Ba sẽ nhắc con!
-Ngày xưa, xưa lắm rồi, hồi đó các loài thú vật và con người dùng chung một ngôn ngữ. Một hôm, cọp xuống đồng bằng kiếm mồi. Nhìn thấy trâu đang cầy kéo cày nặng nhọc, mà thỉnh thoảng còn bị bác nông phu quất roi vào mông nữa.
Cọp suprise lắm, đợi khi bác nông phu về nhà ăn cơm, cọp mon men đến toan vồ trâu ăn thịt, nhưng còn thắc mắc, nên hỏi trâu :
-Mày to lớn như vậy, sao để con người nhỏ bé kia ăn hiếp ?
-Tại họ có …Có gì ba ?
-Trí khôn…là Wisdom đó con…
-Ờ tại họ có wisdom …có trí khôn…
-Trí khôn là cái quái gì mà mày phải sợ, có ghê gớm bằng bàn tay tao không ? Bây giờ tao sẽ cho mày thấy trí khôn của con người làm sao bằng sức mạnh của Chúa sơn lâm…
Vừa nói, cọp vừa giơ móng vuốt ra toan vồ trâu, trâu sợ quá lắp bắp nói:
-Sao cọp không đợi coi xong trí khôn của con người, rồi hãy ăn thịt tôi cũng đâu có muộn.
Cọp nghĩ ngợi một lát, rồi đồng ý đứng đợi đến khi bác nông phu ăn cơm xong trở ra, cọp tới gần hoạnh họe :
-Ê ông già kia, trí khôn của ông là cái gì mà ông ăn hiếp được con trâu đực to lớn thế kia hả ? Mau đưa cho ta coi thử.
Bác nông phu giật mình khi thấy một con cọp to lớn đang lù lù đến gần, nhưng nghe hỏi thế thì mỉm cười nói:
-Trí khôn tôi cất ở nhà, nếu cọp muốn coi, tôi sẽ về lấy …
-Ừ ! Lấy ra đây cho ta coi thử xem nó là cái quỷ quái gì mà dữ dằn vậy!
-Nhưng nếu tôi bỏ đi, cọp ăn thịt con trâu của tôi thì sao.
-Vậy ông muốn thế nào ?
-Để tôi trói cọp vào góc cây này cho chắc ăn, rồi về lấy trí khôn cho cọp coi.
Cọp bằng lòng theo điều kiện của bác nông phu..
Sau khi trói xong, bác nông phu dùng đòn gán phang túi bụi vào đầu, vào mình cọp, vừa đánh vừa nói :
-Trí khôn của loài người là đây nè…biết chưa…Rồi gì nữa hả ba ?
-Rồi sau đó chất rơm dưới gốc cây đốt cọp…
- Dạ ! Con nhớ rồi ! Sau đó bác nông phu còn chất rơm dưới gốc cây để đốt cọp, cọp vùng vẫy, la hét qua trời luôn, lửa cháy một lúc làm đứt dây cột nên, cọp chạy thoát được. Nhưng từ đó trên mình cọp còn để lại những dấu vằn vện vì bị lửa đốt.
-Cho nên người ta mới nói sức mạnh của con người là ở trí khôn chứ không phải ở vai u thịt bắp.
-Hổng giống như anh Hai, ỷ tập thể thao lúc nào cũng khoe muscle.
Cậu cả vẫn chưa bằng lòng ;
-Thì cọp chỉ thua con người thôi, nhưng vẫn là chúa tể rừng xanh, mà ba là cọp ba đầu rằn, còn sợ ai nữa ba há…
Liếc nhanh qua cô vợ, thấy nàng đang chăm chú dọn thức ăn xuống bàn, hắn hạ giọng thật thấp :
-Ba ..ba chỉ là cọp giả thôi, cọp… cái…cọp …cái …thứ thiệt… ở …đằng kia kìa !
-Hả ! Ba nói cái gì ?
“…Chết mẹ rồi, mình đã không dám nói to, nó lại quát tướng lên thế này có bỏ xừ không cơ chứ …”
-Mấy cha con đang to nhỏ gì thế, không lại phụ mẹ một tay, than đói bụng mà còn đứng đó tán gẫu…
-Mẹ ơi mẹ ! Ba nói mẹ… mẹ… là cọp …cái…
“…Ối giời đất ơi ! Nó ăn cơm tui mà hại tui rồi…”
-Cái gì ? Cái gì …Con nói lại mẹ nghe xem…
Cậu nhỏ tự nhiên thụt vòi, vì dường như đã nhận thấy những dấu hiệu chẳng lành của một cơn cuồng phong sắp đổ ập xuống
-Dạ…Ba nói.. ba nói nói mẹ…
Nàng bèn nhe nanh vuốt, sừng sộ :
-Nói cái gì …Hôm nay là cuối năm, nói cho mẹ nghe, để mẹ giải quyết, không để đến sang năm mới rồi dông cả năm đấy…
Hắn vội nhau nhẩu cướp lời :
-Mấy đứa con thấy anh thường mặc đồ lính, đeo cái huy hiệu cọp ba đầu rằn, nên nói năm nay là năm tuổi của anh, anh giải thích cho chúng hiểu, anh không phải tuổi cọp mà chỉ có mẹ thôi…
-Phải ! Chỉ có mẹ là tuổi cọp trong nhà này thôi. Ba con là Cọp giả ! Ngày mai là bắt đầu năm của mẹ. Năm Cọp. Các con hiểu chưa !
-Dạ hiểu, dạ hiểu mom - Mấy đứa con dạ rân trời.
“…Cũng may, nàng tuổi con Cọp thật, nên mình tránh được một bàn thua trông thấy…”. Hắn lẩm bẩm :
-Năm nào, tháng nào, ngày nào và giờ nào chẳng là của riêng mẹ…
-Anh còn lải nhải cái gì nữa đấy, không lại phụ đưa thức ăn xuống, bàn thờ cao quá, em với không tới đây nè !
-Ờ… ờ… Anh chỉ nói may quá, ngày mai là sang năm con cọp rồi… Mùa Xuân của Cọp thì chắc mọi sự sẽ yên ổn hơn bao giờ hết…Không một ai dám hó hé điều gì…Trong rừng có cọp, trong nhà này…có em …nên thiên hạ thái bình…
-Này, này đừng có mà nói bóng nói gió lung tung đấy nhé ! Năm hết tết đến, hãy để cho nhà cửa yên vui! Mau đến đỡ hộ em một tay đi, cứ đứng ngớ người ra đấy à...
-Anh đến ngay đây…Con cọp cái… dễ …thương của anh…
Một tràng cười rộ lên, ròn rã như những phong pháo tết vừa đốt lúc nãy ngoài sân, khiến căn phòng chan hòa một niềm vui đầm ấm của những con người tha hương, nhưng lúc nào cũng đem theo quê hương trong lòng. Dù đã đã bao nhiêu năm ly xứ !


THỦY GIA TRANG
ĐẦU XUÂN CANH DẦN 2010
(WICHITA, MƯỜI LĂM NĂM LY XỨ )






No comments:

Post a Comment